Trình Đại Lôi suy nghĩ một hồi, người khác không dám đi, nhưng chưa hẳn hắn đi không được, không có thương nghiệp, thì dựa vào cái gì để phồn vinh. Hắn nhìn Tây Môn Xuân Trường, tiểu tử này là một nhân tài nha, trên phương diện làm ăn, lời nói rất rõ ràng, muốn can đảm cũng có can đảm, mặc dù có chút háo sắc... Nhưng đối với một người nam nhân mà nói, háo sắc có thể tình là bệnh à.
Trình Đại Lôi hơi nghiêng thân thể, chăm chú hỏi: “Ngươi...có muốn làm sơn tặc không?”
Tây Môn Xuân Trường phù phù một tiếng quỳ xuống, rập đầu lạy như giã tỏi.
“Trình đương gia, ngài tha cho ta đi, ta trên có già dưới có trẻ, còn có hài nhi trong bụng mẹ, mong ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho ta một mạng.”
Trình Đại Lôi rời khỏi cửa hàng dược liệu, tiếp tục đi lên phía trước, quẹo vào một hậu viện của tửu lâu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây