Trình Đại Lôi nói xong, liền đi theo Từ Thần Cơ đi ra ngoài, nhìn bộ dáng toàn bộ tòa nhà, đây có lẽ là địa lao ban đầu của sơn trại. Trình Đại Lôi đi vào liền giật mình, bên trong địa lao là từng chồng xương cốt trắng tinh, thô sơ giản lược nhìn qua chí ít có mấy trăm cỗ.
Đây chắc hẳn là tội ác do Mạc Minh Mễ để lại, cũng không biết tên tiểu tử này đã tạo bao nhiêu nghiệt. Trình Đại Lôi bĩu môi: “Mau dọn dẹp hết đi, cứ chôn trên đảo, để bọn họ có thể an nghỉ.”
Từng chồng xương cốt như núi, toát ra hơi thở lạnh lẽo, bất quá đám thủ hạ của Trình Đại Lôi, tất cả đều là đầu đao từng liếm máu tươi, người sống bọn họ còn không sợ, thì nói gì đến người chết.
Những bộ xương trong ngục tối đã được dọn sạch sẽ và chôn cất vội vàng trên đảo. Trình Đại Lôi nhìn hoàn cảnh bên trong, chợt nhớ tới cái gì, ngay lập tức đem bản đồ kho báu từ trong ngực ra, so sánh một chút. Bây giờ hắn có thể chắc chắn rằng vị trí của biểu tượng kho báu là nằm trong địa lao.
Hắn kêu người tiến vào, bắt đầu khai quật từ bên dưới, chỉ nghe âm thanh thùng thùng, mọi người đã đào được tầng ván gỗ đầu tiên. Sau khi cạy mở tấm ván, một lối vào hầm hiện ra trên mặt đất.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây