Trên giang hồ, ai mà không dẫm lên thanh danh người khác để bò lên trên. Mười người này đều có bản lĩnh không tồi, nhưng gần như không có danh khí gì trên giang hồ, lần này rời núi, cũng là muốn dẫm lên bả vai Trình Đại Lôi để thăng tiến.
“A di đà phật.” Hòa thượng Thanh Thạch đọc phật hiệu: “Hai vị tạm thời đừng nóng nảy, bần tăng cảm thấy hai vị nói hợp đạo lý. Tên sơn tặc kia có thể có đại thanh danh như vậy, sợ cũng không phải là hạng người chỉ có hư danh. Mà hiện giờ chúng ta phòng thủ quả thật quá nghiêm mật, dù cho hắn co gan tới, cũng chưa chắc có cơ hội lẻn vào.”
Trương Bạch Hạc và đạo sĩ Thông Huyền đồng thời gật đầu.
“Bần tăng đạo sĩ có một cách, không bằng chúng ta lộ một khe hở, dẫn hắn cắn câu, về sau một chiêu gậy ông đập lưng ông.” Hòa thượng Thanh Thạch ngẩng đầu nói: “Ý hai vị thế nào?”
Trong mười người này, hòa thượng Thanh Thạch là ít nói nhất, nhưng cho Trương Bạch Hạc cảm giác lại là người đê tiện vô sỉ nhất.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây