Đã là hoàng hôn, mấy người định dừng lại nghỉ chân. Còn chưa kịp châm lửa làm cơm, liền nghe được phương đông truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
Càng đuổi càng gần, đã có thể thấy rõ được hình dạng của đối phương.
Lưu Phát Tài kinh hãi, nói: “Đại đương gia, là người của Ngư Long Vệ?”
Trình Đại Lôi đã nhìn thấy, nhẹ nhàng gật đầu, nắm chặt chuôi kiếm của Thất Phu kiếm. Trong lòng lại nhẹ nhàng thở dài: cuối cùng vẫn bị bọn họ bắt kịp, xem ra muốn nấu gạo sống này thành cơm chín, mình còn cần phải thêm lửa.
Không bao lâu sau, cả người lẫn ngựa của Ngư Long Vệ đã tìm tới. Đây chỉ là nhóm nhỏ của Ngư Long Vệ, cùng lắm chỉ có hơn trăm người. Muốn tìm người trên thảo nguyên mênh mông, Ngư Long Vệ nhất định phải phân tán ra, nếu không, không khác gì mò kim dưới đáy biển.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây