Đây là di tích chiến trường, không biết bao nhiêu người chôn thây nơi này, nhưng hiện giờ nhìn qua, nơi đây dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Nghe nói lúc chiến tranh mới vừa kết thúc, còn có không ít người ở chỗ này đào bảo, muốn tìm chút binh khí đổi lấy thuế ruộng.” Thôi Bạch Ngọc nói: “Chờ tới bây giờ, người đều tản ra gần hết.”
Trình Đại Lôi gật đầu, múc một vốc nước đưa lên. Lúc trước, Dã Nguyên Hỏa thua trận ở nơi này, mấy chục vạn đại quân tinh nhuệ chết hết tại đây, một trận chiến này cũng chính là đánh nát mũi nhọn của Nhung tộc, trận chiến này qua đi, Nhung tộc không gượng dậy nổi, lại không năng lực đối phó với quân đế quốc phản công.
Chẳng qua, đến bây giờ thi thể Dã Nguyên Hỏa cũng không được tìm thấy, nói cách khác, hiện tại hắn đến cuối cùng sống hay chết cũng không ai nói chắc được.
Trình Đại Lôi ngàn dặm xa xôi đi vào Giang Nam, có một phần nguyên nhân là vì chuyện này. Dù sao cũng là một người bạn cũ, trong lòng Trình Đại Lôi cũng hy vọng hắn có thể sống sót. Thiên hạ như thế, không phải chỉ là tội của một người, nếu hắn còn sống, Trình Đại Lôi sẽ giao Ô Lực Hãn cho hắn, cũng không nhất thiết phải mai danh ẩn tích cả đời.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây