Sau khi trốn khỏi Lục Bình hồ, Dã Nguyên Hỏa giống như kẻ mất hồn, cả người như sống trên mây, lúc đi đường không nói lấy một câu.
Đêm ngày hôm đó, trăng sáng treo cao, gió thổi lạnh lòng, cảnh sắc vốn khiến lòng người buông lỏng, nhưng đối với đám người Dã Nguyên Hỏa và Bạch Vô Song, tự nhiên không còn lòng dạ nào thưởng thức.
Trong đêm khuya truyền đến từng đợt ho khan, cùng với tiếng nước chảy bên người càng khiến không khí tiêu đìu.
Thân thể Bạch Vô Song là càng ngày càng kém, bây giờ cũng chỉ là miễn cưỡng chống đỡ mà thôi.
“Bệ hạ, ngài cần giữ vững tinh thần, chúng ta trở lại Giang Bắc, tập hợp lại, còn có cơ hội đông sơn tái khởi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây