Hòa Thân lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ cười khổ: “Không biết trong mắt của Tiêu Dao Vương thấy ta là người như thế nào? Trung thần không chuyện hai chủ, hảo nữ không gả hai phu. Hòa Thân rời khỏi Lương Châu, chỉ là do mưu cầu khác biệt mà thôi. Vô luận người trong thiên hạ nói ta thế nào, Hòa Thân cũng không thẹn với tâm. Nhưng nếu bán đứng Giang Nam, đổi lấy chỗ tiến thân ở Đông Hải, lúc đó người trong thiên hạ xem ta như thế nào?”
Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói của Hòa Thân đã có chút băng lãnh: “Chẳng lẽ trong mắt Tiêu Dao Vương, tại hạ chính là một tên bội bạc, bán chủ cầu vinh sao?”
Tống Du Cừ mang theo e thẹn, hơi hơi chắp tay, nói: “Tại hạ vốn không nên tới.”
Hòa Thân phất tay, nói: “Ngươi mau đi đi, nếu ngươi không đi thì sao hai canh giờ, ngươi có chạy trối chết cũng không thoát.”
Tống Du Cừ cáo từ rời đi, nhanh chóng ra khỏi thành Dương Châu, không dám dừng lại phút chốc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây