Sở Vân Sinh sờ soạng lần mò nhiều năm như vậy, sao có thể không hiểu đạo lý đạo lí đối nhân xử thế. Nhưng lần này y đi quá vội cho nên không có chuẩn bị nhiều ngân lượng. Mà Vương Đại Trùng rõ ràng là công phu sư tử ngoạm, không hung hăng cắn một cái, thì tuyệt không thể bỏ qua.
Y thở dài, ôm quyền nói: “Tại hạ từ Đông Hải tới, gặp mặt là hi vọng xa vời, vô luận như thế nào cũng phải nói với Hòa tiên sinh một câu, nói là Đông Hải có người tới. Chúng ta đợi tiên sinh đáp ứng xong thì sẽ lập tức rời đi.”
Nghe nói như thế, Vương Đại Trùng ngẩn người. Nếu như không bỏ ra nổi bạc thì gã đã sớm đuổi đi. Mấy trăm lượng bạc đều không lấy ra được, nhất định chỉ là thế lực nhỏ, không đáng để Hòa Thân gặp mặt.
Nhưng Vương Đại Trùng làm thổ phỉ ở đây, cho nên sao có thể không nghe được tên tuổi của Đông Hải Lý Hành Tai. Ngoài trừ Giang Nam Lý Tinh thì nơi này vẫn còn một chư hầu cường đại khác. Hơn nữa, trước đó Hòa Thân đã phân phó, nếu là người của Đông Hải tới thì phải lập tức mời bọn họ lên núi.
Lời của Hòa Thân, Vương Đại Trùng không dám chống lại. Gã hơi sững một chút sau lập tức ha ha: “Đây đúng là lũ lụt vọt lên miếu Long Vương, người một nhà không nhận người một nhà. Vừa rồi huynh đệ ta chỉ nói đùa với hai vị, mong hai vị cũng đừng để vào trong lòng, thỉnh, mau mau cho mời.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây