Lúc này, Bạch Nguyên Phi đến thành Trường An.
Đương nhiên, hắn không vào được thành Trường An, bây giờ thành Trường An nghiêm phòng tử thủ, trừ phi có ấn tín, bất luận kẻ nào không được tự mình ra khỏi thành hoặc vào thành.
Bạch Nguyên Phi dắt ngựa gầy ốm đi dạo một vòng xung quanh thành Trường An, nhìn thấy lưu dân đang trốn chạy. Trận chiến tranh này, cư dân trong thành Trường An đều trải qua quảng thời gian không mấy tốt đẹp, nói không chừng ngày mai cửa thành bị công phá, thê nữ sẽ bị Nhung Tộc chà đạp dã man. Hơn nữa, còn có rất nhiều người không có tư cách vào thành, bọn hắn thường thường định cư ở ngoài thành, buổi sáng vào thành bán chút thức ăn, làm khổ sai để sống qua ngày.
Bây giờ binh lâm thành hạ, Lý Nhạc Thiên đương nhiên không lo được bọn hắn, bọn hắn cũng người đầu tiên chịu gót sắt của Nhung Tộc.
Nhìn về phía thành Trường An trước khi mặt trời lặn, Bạch Nguyên Phi khe khẽ thở dài. Thành trì cao ngất, nhưng cũng dãi dầu sương gió, bây giờ có người tăng cường sửa chữa, lại không thể che giấu suy bại đang dần lộ ra, như thể không ngăn cản được mặt trời đỏ lặn về tây.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây