Bạch Nguyên Phi hỏi một tiếng, không người ứng, tiếng thứ hai cũng không có người ứng, đến lúc hỏi tiếng thứ ba, cuối cùng có người kìm nén không được, mở miệng nói: “Bạch Cóc, lời của ngươi phải chắc chắn có thể là chuyện này đã được Đại đương gia đáp ứng, cho phép chúng ta làm?”
Phần lớn những người này đều đến từ giang hồ, mặc dù đã được cóc trại huấn luyện nhưng họ cũng không thể mất đi tính bướng bỉnh của mình Trong mắt cũng không tôn ti, nói chuyện cũng sẽ không có nhiều bận tâm.
Bạch Nguyên Phi gật gật đầu, nói: “Đại đương gia cho phép chuyện này, nếu như không có huynh đệ muốn rời khỏi, vậy thì chuyện này sẽ do chúng ta làm. Chuyến đi này, mỗi người một thớt ngựa gầy ốm, trăm lượng bạc vụn, không dùng tên thật. Cáp Mô trại cũng không giúp được quá nhiều, tất cả đều phải dựa vào mỗi một cá nhân.”
Lúc này, đám người biểu lộ cuối cùng trở nên nghiêm túc lên. Rời khỏi nơi đây, mọi người liền giống như diều bị đứt dây, vận mệnh cảu bọn họ sẽ chỉ có thể mình tự phấn đấu.
“Nhưng dù sống hay chết đều là người của Cáp Mô trại, chết cũng là quỷ của Cáp Mô. Do đó, như thế nào chúng ta cũng nên để lại một ký hiệu trên người.” Bạch Nguyên Phi rút ra đoản đao, bỗng nhiên cắt lên mu bàn tay trái, máu me đầm đìa tràn ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây