“Bài thơ này thật là do ngươi làm?”
Vẻ mặt của Diệp Tư Nghiên đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi đánh giá Trương Nhất, trong ánh mắt đầy vẻ ngoài ý muốn, thực sự không thể tin được, bài thơ ưu mỹ hoa lệ như vậy sẽ xuất ra từ trong miệng Trương Nhất. “So với nấu còn muốn thật hơn.” Trương Nhất cũng không có chút e lệ nào khi đạo văn cả, vỗ ngực dõng dạc nói.
Tuy tên kia rất phẫn nộ đối với Trương Nhất, hận không thể đem Trương Nhất ra xé rách, thế nhưng sau khi nghe bài thơ《Tống chinh nhạn 》này thì, cũng bị nhưng từ ngữ hoa lệ trau chuốt này làm rung động, cùng so sánh với những vần thơ này, thơ lúc trước hắn ngâm thì quả nhiên là không có một điểm tiêu chuẩn nào cả, thậm chí liền ngay cả chính hắn cũng cảm thấy như... Như một bãi phân, trên đời này vẫn còn có người biết làm thơ như vậy sao.
Diệp Tư Nghiên cũng không tin tưởng, trực giác nói cho nàng biết, đây nhất định là do Trương Nhất đã thấy qua ở nơi nào, tuyệt đối không thể có thể là do Trương Nhất làm ra, nhìn tính tình Trương Nhất này, làm sao có thể giống người biết làm thơ?
“Lão nương không tin!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây