Số 15 đương nhiên không có ý kiến gì, hai người nhanh chóng ăn tối xong. Thật hiếm có, bữa ăn tối này không có gì bất ngờ xảy ra. Nhưng cũng có thể là do trước đó đã có quá nhiều bất ngờ khi làm trực nhật. Vật cực tất phản, nên mới may mắn được một lần.
Lúc này đã hơn bảy giờ tối, chỉ còn chưa đầy một giờ nữa là đến giờ tự học buổi tối.
“Tiếp theo trở về ký túc xá sao?” Bây giờ số 15 hoàn toàn lấy Tô Dung làm đầu: “Đúng rồi, cậu có muốn biết chuyện gì xảy ra sau khi tôi tắt đèn không?”
“Tất nhiên, cậu kể đi.” Tô Dung cũng muốn hỏi vấn đề này, chỉ là lúc nãy còn có chuyện quan trọng hơn phải nói nên tạm gác lại. Giờ đối phương chủ động nhắc đến, cô đương nhiên phải nghe.
Số 15 sắp xếp lại câu chữ, sau đó bắt đầu kể: “Sau khi tôi tắt đèn, toàn bộ lớp học tối om, cậu cũng biết là chúng ta đã kéo rèm cửa nên cũng không có ánh sáng bên ngoài chiếu vào. Hay nói cách khác là không có một chút ánh sáng nào, hoàn toàn chìm vào một không gian đen tối.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây