Tạ Kha Kha đi trước một bước đến gần cô, giống như một đứa con trẻ của địa chủ tươi cười hớn hở đầy ngốc nghếch nói: “Tôi muốn mở cửa trước! Đây chính là thời khắc vinh quang khó mà có được, đương nhiên phải do tôi, một điều tra viên lợi hại gánh vác!”
Vẻ mặt Tô Dung khẽ thay đổi, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì. Với sự thông minh của cô đương nhiên có thể nhìn ra được đối phương vì sợ cô gặp nguy hiểm, nên mới có thể đi trước một bước muốn tự mình mở cửa.
Tạ Kha Kha lại không chú ý đến phản ứng của cô, nhanh chóng mở cửa ra. Trong nháy mắt, tiếng người nói cười ồn ào, cái nóng và mùi thơm của cơm ở bên ngoài ập vào mặt họ, phảng phất như từ địa ngục trở về nhân gian.
Tô Dung đi đến bên cạnh cậu ta, hiếm có thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cô biết bọn họ đã được an toàn. Lý Chí càng vui mừng như điên, hai mắt phiếm hồng, gần như sắp khóc: “Ông trời ơi! Cuối cùng chúng ta cũng thoát rồi!”
Tạ Kha Kha cũng mang biểu tình kích động, trong ánh mắt sáng lấp lánh tràn đầy niềm vui khi sống sót sau tai nạn: “Tô Dung, cậu thật sự quá…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây