Tô Dung đau đớn dùng hai tay ôm bụng, co rục trên giường, mặc dù đầu đã đầy mồ hôi, nhưng vẫn không nhịn được mà mắng: “Cái đứa bé này, là đang đánh quân quyền à!”
“Ha! A!” Anh Tôn bị cô chọc cười, mời vừa cười ra tiếng, đã bị đau đớn tập kích đến. Trên mặt của anh tràn đầy thống khổ: “Đừng chọc cười tôi có được không? Tôi biết cô hài hước rồi.”
Có thể để cho anh Tôn chững chạc lộ ra vẻ mặt như vậy, nếu như không phải là thời cơ không đúng, có lẽ Tô Dung cũng cho rằng trình độ hài hước của mình đã tiến bộ.
Không làm phiền đối phương, hoặc có thể nói là đau đớn đã làm cho cô không có sức để mà nói chuyện để dời lực chú ý nữa. Cô cắn chặt môi dưới, ngón tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay, định tạo ra một chút đau đớn dời lực chú ý.
Nhưng mà vô dụng, hai người hoàn toàn không có cách nào khác, nên đau thì vẫn đau.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây