“Công việc kỳ quái?” Tô Dung bắt được điểm mấu chốt, tò mò hỏi: “Là công việc gì vậy?”
Rất đáng tiếc, Liễu Đình Nhã lắc đầu một cái: “Tôi không nhớ rõ, nhóm người cùng ra với tôi cũng không nhớ rõ chuyện này. Tôi chỉ nhớ lúc mình làm loại công việc kia, có một loại cảm giác rất quái dị, hơn nữa còn cảm thấy khiếp sợ. Không chỉ có tôi, phần lớn người trong chúng tôi đều cảm giác như vậy.”
Không nhớ rõ công việc, lại có thể dưới tình huống mất trí nhớ cảm thấy khiếp sợ. Như vậy loại công việc này rất kinh hãi thế tục, lật đổ tưởng tượng.
“Không nhớ rõ thì thật đáng tiếc!” Điền Khinh Khinh không nhịn được nói: “Mặc dù cái quái đàm quy tắc này là ảo cảnh, nhưng hoàn toàn bắt chước được quái đàm chân thật. Nếu như cậu không có mất trí nhớ, có lẽ chúng ta có thể biết được tung tích của người còn chưa chết ở bên trong những quái đàm quy tắc đã mở ra.”
Trước chuyện này, mọi người đều cho rằng những người thông quan thất bại ở những quái đàm trước đó đã chết. Nhưng nhìn tình huống của đàm người Liễu Đình Nhã, trái lại để cho mọi người dâng lên chút hy vọng. Lỡ như những người thông quan thất bại trong những quái đàm khác không chết thì sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây