Tô Dung biết có thể cô ta đã hiểu lầm điều gì đó, nhưng cô cũng không giải thích, chỉ đồng ý gật gật đầu: “Đúng vậy, tôi hiếm khi được may mắn.”
Thấy cô chân thành như vậy, ngược lại váy vàng có chút ngượng ngùng vì bắt nạt người thành thật: “Cô cũng rất lợi hại…… Có thể ghi nhớ tường tận quá trình suy luận như thế.”
Tô Dung chỉ cười không nói.
Nhận được thứ mình muốn, váy vàng cũng không dây dưa với cô nữa. Tự mình suy nghĩ cái gì đó, thuận miệng tạm biệt Tô Dung, xoay người rời đi.
Chờ cô ta đi rồi, Tô Dung nhanh chóng bước về phía cửa nhà ăn. Phùng Ngọc Linh vẫn còn ở đó đợi cô, từ rất xa đã thấy được cô ấy đang cau mày, mãi cho đến khi cô đến gần, mới thả lỏng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây