Buổi tối lúc ăn cơm, bốn người bị đánh lúc trước cũng dìu dắt nhau đi đến. Nhìn qua bọn họ rất thảm, quần áo rách rưới, trên mặt còn có một ít nơi bị rỉ máu. Chợt nhìn còn tưởng rằng là dân tỵ nạn trốn từ khu dân nghèo nào đó.
Hiểu nhiên bọn họ đã biết đãi ngộ khi ăn cơm, lúc tới cũng không kinh ngạc. Chỉ là yên lặng đứng ở một bên, học những người khác hái xuống một lá cây làm chén ăn cơm.
Tô Dung ngẩng đầu nhìn cái cây cũng coi như rậm rạp kia, đoán chừng sau 5 ngày sau cái cây này cũng bị trọc rồi.
Cô thở dài, vẫn giống như trước kia, liên tiếp ăn ba lá cơm. Liễu Đình Nhã cùng ở ăn bên cạnh cô, trải qua rèn luyện cả buổi chiều, bây giờ cô cũng có thể mặt mày bình tĩnh nuốt cơm khó ăn này xuống.
Mới vừa cơm nước xong, một đám người có bộ dạng lôi thôi, cử chỉ hành động dị thường thô lỗ chạy đến. Tốc độ của bọn họ rất nhanh, thật giống như hổ đói rình mồi. Mọi người vốn còn đang ăn cơm bị dọa sợ liên tục lùi về phía sau, lúc nào cũng có thể chạy trốn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây