Tô Dung lấy một cái gương nhỏ mới vừa rồi cầm từ phòng ra, so sánh gương mặt mình với thẻ học sinh một chút, chắc chắn mặt mình không có thay đổi gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thuận tiện nhắc nhở Tiếu Khả Ái bên cạnh: “Tiếu Khả Ái, cậu cũng thường xuyên kiểm tra một cái, đừng để mình bị biến dị rồi cũng không biết.”
Nghe được hai chữ “biến dị” này, Tiếu Khả Ái cũng căng thẳng, vội vàng lấy gương ra soi mặt mình, sau đó lắc đầu: “Không có thay đổi gì.”
Tô Dung dở khóc dở cười, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ là dặn dò chuyện tiếp theo cô ấy phải làm: “Cậu mượn cớ nhớ mẹ, ở bên ngoài khóc lóc, sau đó dẫn dì quản lý ký túc xá đi, tốt nhất là cách phòng quản lý ký túc xá xa một chút. Chờ năm phút sau mới để cho bà ta trở về. Chú ý, ít nhất phải kéo dài được năm phút, có thể dài hơn, nhưng không thể ngắn hơn.”
“Tôi biết rồi,“ Tiếu Khả Ái nghiêm túc gật đầu: “Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Dựa theo kế hoạch, Tô Dung chờ ở cửa cầu thang, Tiếu Khả Ái hấp dẫn sự chú ý của dì quản lý ký túc xá. Cô ấy đúng là một cao thủ khóc lóc, không đến hai giây đã làm cho đôi mắt của mình đỏ bừng, vừa nức nở vừa đi qua tìm người.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây