Tô Dung yên lòng: “Nếu cô cảm giác khá hơn nhiều, vậy chúng ta đừng làm phiền bác sĩ nữa, đi ăn cơm đi. Cũng đã giữa trưa rồi, chắc chắn cô cũng đã đói bụng.”
Nói xong lời này, trong mắt cô hiện lên một tia sáng, nhìn về phía bác sĩ: “Cũng 12 giờ trưa rồi, bác sĩbị, anh cũng đói bụng đúng không? Có cần tôi mang cơm cho anh không?”
“A, các người ăn…” Bác sĩ vừa định trào phúng, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cảnh giác trừng mắt liếc Tô Dung một cái: “Không cần, chúng tôi chỉ ăn cơm của nhân viên”
Quả nhiên là đồ ăn có vấn đề… Tô Dung rũ mắt xuống, sau đó lại lộ ra nụ cười vô tội: “Được rồi, tôi đã biết, cảm ơn bác sĩ.”
Ba người cùng nhau rời khỏi phòng y tế, Tiền Hạo Vũ đột nhiên hỏi: “Tiểu Tiểu, vì sao lúc nãy cô lại muốn mang cơm giúp bác sĩ? Cô phát hiện ra cái gì sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây