Phòng học cuối cùng là nơi mà ngay cả Trần Ca cũng không muốn ở lâu, vậy mà Phí Hữu Lượng cùng Chu Giai Ninh cứ như vậy đi vào rất thoải mái.
Trong không khí giống như trộn lẫn một mùi vị rất kỳ quái, đi trong phòng học phảng phất có cảm giác như bị ném vào trong hồ nước sâu, không gian chung quanh giống như tồn tại một cảm giác áp bách khó tả, làm cho ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
“Hữu Lượng, hay là tôi ra bên ngoài đứng chờ cậu nhé?” Trong căn phòng học này còn muốn âm trầm hơn so với ngoài hành lang, Chu Giai Ninh đứng núp sau lưng Phí Hữu Lượng, sắc mặt rất khó coi, trên trán đổ đầy mồ hôi.
“Trước khi đến Tòa nhà kinh dị này chúng ta đã thỏa thuận thế nào? Cùng tiến cùng lui, lúc này vừa mới bắt đầu thôi mà cậu đã sợ tới vậy rồi hả?” Tâm tình Phí Hữu Lượng càng ngày càng trở nên bực bôi, những bộ đồng phục sẫm màu chung quanh rõ ràng chỉ là quần áo bình thường, còn kém xa so với phục trang của tổ đạo cụ trong đoàn làm phim kinh dị, nhưng hắn lại cảm thấy không dám tới gần mấy bộ đồng phục nhìn rất bình thường này.
Hiển nhiên Chu Giai Ninh cũng không nhìn ra chính bản thân đồng đội của hắn đã bắt đầu hơi luống cuống, hắn cẩn thận từng ly từng tí, thấp giọng hỏi: “Cậu nói xem liệu diễn viên của Tòa nhà kinh dị sẽ trốn ở chỗ nào? Liệu họ có đột nhiên lao ra từ bên dưới mấy bộ đồng phục này không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây