Ông chú lái xe tái mặt, cười khan một tiếng: “Vậy thì... Chúc cậu thành công.”
“Sẽ như vậy, có thể tắt điện thoại chưa?” Trần Ca lộ ra nụ cười mà hắn tự cho là thân thiện nhất: “Đây chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
“Đúng, đúng.” Ông chú thoải mái đồng ý, tiện tay chạm vài cái, sau đó lái xe đi lên trước cỡ 2 3m. Lúc này, đột nhiên đèn bộ đàm trong xe nhấp nháy, ông ấn nhẹ vào đó, còn chưa kịp nói, thì đầu dây bên kia vang lên một giọng nói tục tằn.
“Lão Lưu, ông ở trường học tư nhân Tây Thành à? Tôi cứ cảm thấy kỳ quái, đêm hôm khuya khoắt sao lại có người muốn đến đó. Tôi cũng gặp một khách như vậy, hai chúng ta đang ở rất gần. Đúng rồi, ông phát cái gì trong nhóm vậy? A, hình như tôi bị kẹt khúc cây rồi?”
“Không có gì, không có gì, lo lái xe của ông đi.” Ông chú lau mồ hôi trán, tắt bộ đàm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây