Trương Bằng chạy như điên ra khỏi lối đi dành cho nhân viên, hắn như một con ruồi mất đầu, chạy loạn cả lên. Lối đi trong Tòa nhà kinh dị rất phức tạp, lại thêm việc không có đèn, chạy được một đoạn, hắn bi ai phát hiện bản thân không tìm được đường.
“Sao không chạy nữa? Anh đừng sợ, tôi sẽ không làm anh bị thương đâu, tôi chỉ muốn dùng anh làm một thí nghiệm nhỏ mà thôi.” Hai tay cằm búa sắt, Trần Ca tựa như một u linh bám theo sát Trương Bằng, lùa hắn vào góc chết.
“Sẽ không làm hại tao? CMN, gặp mày còn chưa đến ba giây, mày đã nện tao một búa gãy xương! Cái này gọi là không làm hại tao hả?” Trương Bằng đã ném dao đi, cánh tay trái chảy máu, tay phải thì hoàn toàn mất đi tri giác, giống như một cọng mì treo trên bả vai. Chỉ trong nháy mắt, hắn tựa như một con mèo tủi thân, thậm chí còn có ý định chạy đi báo cảnh sát, đầu thú cho xong.
“Đừng vùng vẫy, tôi khuyên anh vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời thì hơn. Làm theo lời tôi nói, bằng không nửa đời sau của anh chỉ có nước ngồi xe lăn mà thôi.” Trần Ca từ từ tiến đến gần, trong lòng hắn không có bất kỳ sự đồng cảm nào. Trương Bằng đến là để giết hắn, nếu như hắn không sớm phát hiện, thì chắc bây giờ đã chết tươi rồi.
“Đại ca à, cái này là lời mà người bị hại nên nói hả? Tao thật sự là cmn xui tám đời rồi!” Vũ khí sớm đã bị ném đi từ đời nào rồi, trên tay không tấc sắt, giờ Trương Bằng chỉ biết cắm đầu chạy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây