“Sao bên ngoài không có động tĩnh gì hết?” Hạc Sơn quay đầu nhìn Lão Triệu: “Nếu không, chúng ta ra xem thử?”
“Địch không động, ta không động. Đợi lát nữa, có tiếng kêu la thảm thiết vang lên, chúng ta hãy đi ra, tìm kiếm ở hướng ngược lại, như vậy nhất định có thể tránh được việc đụng phải mấy thứ dọa người.” Lão Triệu nói như tuyên thệ.
“Chúng ta làm vậy có tính là bán đứng đồng đội không?”
“Bán cái khỉ gì, đây gọi là dùng sự hy sinh của đồng đội để tranh thủ thời gian giành được thắng lợi.” Lão Triệu béo như một trái bóng da, hắn đứng sau lưng Hạc Sơn, nhưng đáng tiếc, thân thể nhỏ bé của Hạc Sơn không che được một nửa người hắn.
“Chúng ta còn trốn bao lâu nữa? Lỡ như bây giờ trong nhà ma chỉ còn lại hai người chúng ta thì sao?” Hạc Sơn thật thà nói, nhìn thấy vị học trưởng nào đó đang trốn sau lưng mình, hắn có cảm giác… Cảm giác đối phương đang tự đào hố chôn mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây