Bắp chân run lên, nếu như không phải cơ thể đã nhũn ra, Hầu Tử chắc chắn sẽ vả miệng mình mấy cái. Trong Tòa nhà kinh dị lại nói ra những lời như vậy, đời này hắn không dám lặp lại lần thứ hai.
Chạy trốn tán loạn, tách khỏi đồng đội, tứ cố vô thân, một mình đứng giữa hành lang âm u, đối mặt với khả năng xuất hiện bất kỳ lúc nào của một tên cuồng sát, quan trọng nhất là sau lưng còn có một con búp bê bám theo không dứt. Loại trải nghiệm nhà ma cấp độ địa ngục này khiến cho Hầu Tử sắp thở không nổi nữa: “Sao nó lại xuất hiện ở đây? Nó tới lúc nào? Sao nó có thể di động?”
Trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ, nhận thức về cuộc sống trong suốt hai mươi năm qua của hắn vô tình bị đánh nát, Hầu Tử nắm chặt di động, thân thể không ngừng run lên.
“Hầu Tử, cậu đến chưa? Nhanh lên! Cứu tôi ra ngoài! Tôi cảm giác con búp bê vải trong phòng đang nhìn tôi! Bọn chúng thật sự đang nhìn tôi!” Đầu dây bên kia là tiếng kêu gào dữ dội, cứ như là sắp bị ép đến điên. Tình cảnh của Thi Linh cũng không lạc quan hơn là bao.
“Chị gái à, tôi cứu cô, còn ai cứu tôi?” Bản năng sinh tồn khiến Hầu Tử lui về sau một bước, mắt cá chân dường như đụng phải cái gì đó. Con búp bê vốn ở phía trước hắn lúc này đang tựa vào gót giày hắn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây