Lão Vương khẽ gật đầu, hồi lâu sau mới hoàn hồn: “Ngay khi thang máy mở ra, tôi thực sự bị dọa, trong đầu trống rỗng.”
“Sau đó thì sao? Cái bóng trắng kia có tấn công ông hay không?”
“Cô ta trông thấy tôi liền co giò bỏ chạy, nhưng chuyện khiến cho tôi nghĩ mãi không ra chính là cô ta chạy rất nhanh nhưng lại không có tiếng bước chân.” Thỉnh thoảng, lão Vương lại liếc nhìn điện thoại trên tay Trần Ca, đây là đoạn ký ức mà ông ta không muốn nhớ nhất.
“Có phải là ông khẩn trương quá hay không? Cho nên không chú ý tiếng bước chân? Bình thường, một người cho dù để chân trần nhưng khi bỏ chạy cũng sẽ phát ra tiếng động.” Trần Ca sợ lão Vương có bóng ma tâm lý, nên không dám nói ra suy nghĩ thật của bản thân.
“Có lẽ là vậy.” Lão Vương cũng không thật sự rõ: “Sau khi thấy tôi, bóng trắng quay người bỏ chạy, nhìn cô ta như vậy, không biết vì sao tôi hết sợ, liền đuổi theo sau.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây