“Sao mày lại hỏi chuyện này?” Nói ra xong, Hứa Đồng cũng cảm thấy hối hận, nhưng nhìn búa toái sọ trong tay Trần Ca, mồm mép gã lại lưu loát hơn nhiều. “Trước đây Vương Hải Minh cũng là bệnh nhân ở đây, vì thường phạm sai lầm nên bị nhốt vào khu số 3 rất nhiều lần, hắn là một người rất thú vị.”
“Nói vào trọng tâm đi.”
“Hắn vốn chỉ là bệnh nhân bình thường, phòng của hắn ở lầu hai khu số 2, chỉ có điều tên này đầu óc có chút vấn đề, một mực công bố rằng mình không có điên.” Hứa Đồng nhếch miệng, lộ ra một nụ cười xấu xí: “Kỳ thật bọn tao đều hiểu rõ bản thân mình không bị bệnh, chỉ có thằng ngu đó lại đi nói toạc ra ngoài.”
Bị một người được chẩn đoán chính xác mắc bệnh tâm thần gọi mình là thằng đần, nếu Vương Hải Minh còn sống chắc sẽ thấy rất ủy khuất.
Nụ cười của Hứa Đồng mang theo một tia sợ hãi, thị giác của hắn không giống với người bình thường, đoán chừng tới giờ hắn vẫn khăng khăng cho rằng mình không có bệnh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây