“Ngài đã từng nghe bọn họ nhắc đến?” Trần Ca thoáng chốc trở nên kích động.
“Đúng vậy, một ngày trước khi bố mẹ cậu mất tích, họ có đến tìm tôi, nói rằng có người muốn gửi quà cho tôi, nhưng bởi vì nguyên nhân gì đó mà người nọ không cách nào tự tay đưa cho tôi được, cho nên chỉ có thể nhờ bọn họ chuyển giúp.” La đổng sự lấy một cái hộp gỗ từ trên giá sách. Mở chiếc hộp tinh xảo kia ra, bên trong là một con lật đật được chế tác rất thô.
Hắn nâng con lật đật trong lòng bàn tay. “Tuy vẻ ngoài rất thô, thế nhưng tôi có thể cảm nhận được ý nghĩa tốt đẹp từ nó. Mặc kệ gặp phải bất luận khó khăn gì, đều không thể đánh bại được nó.”
Trần Ca có hơi vội, hỏi vồn: “Sau đó bố mẹ tôi đã nói gì? Ngài nghe được mấy chữ này ở đâu?”
“Bố mẹ cậu đưa đồ xong là đi ngay, chỉ có điều là do quen không đóng cửa phòng nên tôi vô tình nghe được đoạn đối thoại của hai người họ trên hành lang.” La đổng sự nghĩ một lúc: “Lúc ấy, bọn họ còn chưa đi xa, bố của cậu có nói một câu: Cửa bệnh viện số 3 vừa được mở ra. Mẹ của cậu đáp lại: Cửa bệnh viện số ba chưa bao giờ đóng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây