“Nhất định mình đã từng gặp cô ta ở đâu đó.”
Không phải là do Trần Ca có lòng tin với trí nhớ của mình, mà là do gương mặt của cô gái kia rất đặc trưng, làm cho người ta khó quên.
Dù nhất thời hắn vẫn chưa nhớ ra, nhưng cũng không muốn để ngươi kia rời đi, hắn cầm lấy điện thoại và cây búa, nhanh chóng đuổi theo.
Gạo trắng trên đất bị đá tán loạn, lúc Trần Ca đi ra khỏi phòng nghỉ của nhân viên, cái bóng dáng kia đã biến mất không thấy gì nữa.
“Chạy đâu mất rồi? Cửa chính thì đang đóng, có lẽ cô gái đó vẫn còn ở trong Tòa nhà kinh dị.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây