Trong phòng rất sạch sẽ, dưới đất trải đầy thảm, từng cạnh góc bàn hay ngăn tủ đều được dùng vày balô loại dày bao bọc lại, trên bàn trà có dĩa đựng trái cây, nhưng lại tuyệt đối không có bất cứ dụng cụ cắt gọn hay đồ vật gì bén nhọn.
“Bác sĩ Cao, mời vào.” Một người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng dẫn bác sĩ Cao và Trần Ca vào nhà, nhìn cô ta khoảng trên dưới 40 tuổi, nhìn vẫn khá trẻ đẹp.
“Bệnh tình của Vương Hân có khá hơn chút nào không?”
“Vâng, thuốc ngủ cùng thuốc ức chế thần kinh, hầu như loại nào cùng dùng qua, nhưng hiệu quả rất kém.” Cô ta cười khổ: “Bệnh tình không có chuyển biến gì nhiều, trái lại tác dụng phụ lại càng rõ ràng, nôn mửa, tay chân run rẩy, rùng mình liên tục, trưa nay lúc ăn cơm, đến đũa cô ấy còn không cầm vững, đồ ăn rơi vương vãi khắp nơi, bác sĩ Cao, ông nói Vương Hân như vậy có gọi là tốt nổi sao?”
“Hãy tin tưởng tôi, nhất định cô ấy sẽ khỏe lên.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây