Trong chương trình, hình ảnh cha mẹ của học sinh đã mất, những học sinh bị tàn tật, cùng các em bị hành hạ với những vết thương đáng sợ được chiếu rõ ràng, khiến người xem không khỏi bàng hoàng.
Ở một nơi cách trung tâm thành phố Bằng Thành khoảng mười cây số, tại trại giam Đài Giang, Trịnh Trung Phúc cũng đang xem chương trình này cùng các bạn tù. Khi chương trình kết thúc, ông lặng lẽ ghi nhớ tên phóng viên, tòa soạn và địa chỉ.
Sau đó, ông lấy giấy bút ra, bắt đầu viết thư.
Người bạn tù bên cạnh nhìn thấy, liền hỏi: “Đã mười hai năm rồi, Trung Phúc, ông vẫn chưa từ bỏ sao?”
Trịnh Trung Phúc không trả lời. Ông biết mình sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Chỉ cần còn một tia hy vọng, ông vẫn sẽ viết thư cầu cứu, vẫn sẽ tìm kiếm sự giúp đỡ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây