Kể từ khi bắt đầu làm những ngành nghề phạm pháp, Đàm Đạt đã liệu trước sẽ có ngày mình phải đối đầu với cơ quan công an Hoa Hạ. Ngày này đến sớm hay muộn, Đàm Đạt đều không quan tâm, ông ta chẳng hề hoảng sợ.
“Anh nghĩ tôi sẽ bó tay chịu trói sao? Anh quá coi thường tôi rồi, Tuân Hằng.” Đàm Đạt vẫy tay một cái, những nhân viên an ninh vốn đang đứng trong sảnh tiếp đón liền rút súng từ người ra. Một quản lý đi đến phía sau quầy thu ngân, nhấn một cái nút, tiếng còi báo động chói tai vang vọng cả bầu trời đêm.
Tiếng la hét của đàn ông đàn bà bị tiếng còi báo động át đi. Lâm Thư Nguyệt và mấy người kia thuận thế ngồi xổm xuống sát tường.
Đàm Đạt rút súng ra, chĩa vào Tuân Hằng: “Anh Hằng, từ nhỏ đánh nhau tôi đã không thắng được anh, luôn bị anh đánh cho đến phục mới thôi, cho nên tôi vẫn luôn lẽo đẽo theo sau anh, làm em trai anh. Nhưng anh nói xem, năm đó cha tôi xảy ra chuyện, anh rõ ràng có thể giúp tôi, tại sao anh lại không giúp?”
Tuân Hằng vẫn luôn biết nguyên nhân chính dẫn đến sự xa cách giữa mình và Đàm Đạt. Ông ấy tuy đau lòng nhưng không thể làm gì khác. Ông ấy từng nhiều lần tìm đến Đàm Đạt cố gắng hàn gắn tình bạn xưa, nhưng đều không thành công, dần dần, ông ấy cũng không còn qua lại với Đàm Đạt nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây