Qua hàng rào sắt của trại tạm giam, Cổ Vĩnh Thường nhìn thấy gương mặt của Lâm Thư Nguyệt – gương mặt mà mấy ngày nay chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến hắn hưng phấn lạ thường.
“Thật đáng tiếc, cô không phải cảnh sát.” Giọng Cổ Vĩnh Thường mang âm hưởng của vùng Tương, âm cuối khi nói chuyện thường kéo dài, kết hợp với ngữ điệu và ánh mắt nhớp nháp, khiến người nghe cảm thấy khó chịu.
Diệp Tuyết Ngọc nhíu chặt mày, bước vào trạng thái đề phòng.
“Anh muốn gặp tôi chỉ để nói điều này thôi sao?” Lâm Thư Nguyệt cũng nhíu mày, cô cảm thấy mình là một người bình thường, thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của kẻ biến thái.
Cổ Vĩnh Thường làm như không thấy ánh mắt ghét bỏ của hai cô gái bên ngoài hàng rào. Hắn liếm môi, đã mấy ngày không nếm mùi máu, hắn có chút thèm, nói: “Tôi muốn nói là, tôi sắp được ra ngoài rồi. Phóng viên Lâm, chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây