“Ai biết nó hiểu sai, rồi tặng con trai cho người ta, để tỏ rõ lòng trung thành, cảnh sát đồng chí, chúng tôi thật không có nhúng tay vào chuyện này. Lúc chúng tôi biết chuyện này cũng rất khϊếp sợ.” Vẻ mặt Trương Chấn Phát áy náy: “Cảnh sát đồng chí, ở chuyện này tôi cũng có sai, lúc ấy tôi nên đến cục cảnh sát nói rõ tình huống.”
“Kiến Tân, cậu cũng thiệt tình, sao lại xúc động như vậy, nếu cậu thương lượng trước với chúng tôi, đã không gây ra lỗi sai nhường này, có phải không? Kiến Tân a, đều là người một nhà, chẳng lẽ cậu không tin chúng tôi à!” Trương Chấn Phát nói những lời này, là nhìn Lâm Kiến Tân mà nói .
Ông tin tưởng Lâm Kiến Tân hiểu được ẩn ý trong lòng ông nói, bọn họ là người một nhà, người một nhà dù có ầm ĩ hay tranh giành như thế nào, cũng là chuyện trong nhà, ầm ĩ ra ngoài, chỉ khiến người ta chê cười, và chọc phiền toái.
Lâm Kiến Tân là người thông minh, nên biết làm như thế nào mới có lợi nhất.
Vẻ mặt ông áy náy nhìn Lâu Phượng Cầm xin lỗi: “Tiểu Lâu a, chuyện này là do chúng ta không đúng, chúng tôi rất muốn nói rõ mọi chuyện cho cô biết. Chỉ là bà nhà tôi ngăn cản. Chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi sẵn lòng bồi thường tất cả chi phí tìm con nhiều năm cho cô, và tiền bồi thường tổn thất về mặt tinh thần.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây