Lâu Phượng Cầm dặn dò Lâm Thư Nguyệt: “Nếu ba con mà tìm con, không cần quan tâm ông ta muốn con làm gì, con cứ đồng ý đi, chờ xem ông ta muốn làm cái gì rồi hẳn từ chối.”
Lâm Thư Nguyệt gật đầu: “Dạ được.”
Lâm Thư Nguyệt nhớ lần trước Lâm Kiến Tân tới đây nói chuyện với Lâu Phượng Cầm, liền hỏi: “Mẹ, lần trước ông ta nói ông ta nhớ ra manh mối khi A Dương mất tích, rốt cuộc thì ông ta đã nhớ ra cái gì ?”
Lâu Phượng Cầm lắc đầu: “Không nhớ gì hết, ông ta chỉ muốn lấy chuyện của A Dương ra làm cái cớ, để vào cửa nhà chúng ta đâu. Ổng nghĩ gì mẹ còn không biết à?”
“Nhiều năm như vậy cũng không tới tìm chúng ta, giờ đột nhiên tới tìm, còn tưởng rằng trong lòng mẹ còn có ổng đâu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây