Nếu không phải sau này Lâm Thư Dương bị bắt cóc, bà có lẽ đã ở lại quê quán sống yên ổn cả đời mà không liên lạc gì với Lâm Kiến Tân nữa.
Nhìn bộ dạng ngập ngừng của ông ta, Lâu Phượng Cầm chỉ muốn tống cổ đi ngay. “Em không định cho anh vào nhà sao, A Cầm?” Lâm Kiến Tân hỏi, ánh mắt như muốn ám chỉ điều gì đó.
Lâu Phượng Cầm nhìn biểu cảm đầy mưu toan của ông ta mà phát chán. Năm xưa, ông ta chê bà thô kệch, không dịu dàng, không phụ thuộc vào chồng, cả ngày chỉ biết làm việc. Đến khi kết hôn với Trương Mai, giờ đây Trương Mai phát tướng, nhan sắc tàn phai, lại nhìn sang bà vẫn giữ được nét đẹp mặn mà theo thời gian, ông ta mới hối hận.
Biết ý đồ của ông ta không đơn giản, bà không muốn phí lời. Chớp thời cơ, bà giơ chân đá ông ta ra khỏi cửa, rồi đóng sầm cửa lại trước khi ông ta kịp nói thêm câu nào.
Xong xuôi, bà quay sang nói với Lâm Thư Nguyệt: “Đi thôi, ăn cơm. Chính Quân nói tối nay làm món thịt xào. Cả buổi chiều mẹ đã thèm rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây