Lâm Thư Nguyệt ngồi xuống chiếc sofa gỗ, đợi Trịnh Trung Lộc vào phòng. Một lát sau, một ông lão run run rẩy rẩy được anh ta dìu ra.
Vừa nhìn thấy Lâm Thư Nguyệt, ông lão liền bước nhanh vài bước, nói với giọng xúc động: “Là phóng viên sao? Cô là phóng viên à? Cảm ơn cô, cảm ơn cô đã đến giúp đỡ con trai tôi, A Phúc.”
Vừa nói, nước mắt ông lão tuôn trào.
Nhìn dáng đi run rẩy của ông, Lâm Thư Nguyệt lo lắng ông sẽ ngã, vội đứng lên đỡ: “A công, ông đi chậm thôi, đi chậm thôi.”
“Ai ai, được rồi, được rồi.” Ông lão đáp.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây