Nghiêm Tiển Ngưu: “Nói bậy bạ, mỗi lần sư nương cãi nhau với hàng xóm, ta không phải đều trốn sau đám đông lén xem sao, lúc nào tiến lại gần chứ?”
Lâm Diệp im lặng.
Im lặng một lúc, hắn nói với Tiểu Tử Nại: “Đi lấy hộp thuốc đến đây, không cần thuốc bôi cho vết thương hở, chỉ cần lấy rượu thuốc trị vết bầm là được.”
Tiểu Tử Nại lầm bầm ừ một tiếng, bưng bát đứng dậy.
Lâm Diệp: “Đặt bát xuống!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây