Sự tạm dừng này đã bóp nghẹt trái tim của Nghiêm Tiển Ngưu.
Nhiếp Vô Ky lại cười, nụ cười của hắn ta khiến người ta có cảm giác như gió xuân.
“Vừa rồi ta lén lút nhìn Lâm Diệp trên xe ngựa, cảm thấy hắn có tư chất phi phàm, hắn mới mười bốn tuổi đúng không, thân thể đã vượt xa đồng niên, ta còn nhớ trước đây Nghiêm sư phụ có một vị đồ đệ đã tới Thượng Dương Cung rồi?”
Nghiêm Tiển Ngưu theo bản năng gật đầu: “Đúng vậy, đồ đệ của ta Trần Vi Vi.”
Nhiếp Vô Ky nói: “Nghiêm sư phụ thật có phúc, cả Vân Châu mà có thể có hai đồ đệ được Thượng Dương Cung nhìn trúng, thật hiếm có.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây