Tống Thập Tam nói: “Có lẽ kẻ trốn đi là đại nhân vật rắm chó gì đó nhỉ, có tài học, có phẩm đức, cho nên ngay cả người phái ta đến cũng nói kính trọng hắn.”
“Nhưng, với ta mà nói là sai, người như vậy mặc kệ ai kính trọng, ta sẽ không... Nhưng ta sẽ kính trọng các ngươi.”
Hắn đâm một trượng vào ngực Sở Định Tòng.
“Cho nên ta nên để ngươi chết nhanh chút.”
Tống Thập Tam quay đầu nhìn về phía huyện thành Song Lâm bên kia, sau khi trầm mặc một lát, hít sâu một hơi, thân thể chợt phát lực, lướt nhanh ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây