Tần Xuyên nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Cô tự đi nói với em vợ tôi đi, tôi đàn ông đàn ang, có mặt mũi nào mà đi xin thứ đó giúp cô, hoặc cô gọi điện thoại cũng được, bảo con bé mang đến.
- Anh là heo à! Không nhìn thấy vừa nãy cô ta mang cơm đến tôi đều trốn Liễu Tiên Tiên sao? Tôi mặc quần áo này không tiện!
Nạp Lan Thấm nói.
Tần Xuyên một hồi xoắn xuýt, nghĩ thầm trạch nữ như cô mà còn sợ bị người khác cười nhạo, đàn ông đàn ang như hắn đi xin gói nhỏ thì không sợ bị cười nhạo à?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây