Trong khoảnh khắc quyết định xuất chiêu, Tần Xuyên cảm thấy trong lòng bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Trong đầu hắn, vô số hình ảnh trong quá khứ hiện về...
Năm mười ba tuổi, hắn đọc câu thơ của người xưa “Triêu khán thủy đông lưu, mộ khán nhật tây trụy” (Sớm mai nhìn nước chảy về hướng đông, buổi chiều ngắm mặt trời lặn về tây), bỗng nhiên lĩnh hội, tuy nói thời gian không chờ người, nhưng mỗi ngày mặt trời mọc, mặt trời lặn, đều là duy nhất.
“Cổn cổn Trường Giang đông thệ thủy, lãng hoa đào tận anh hùng” (Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông
Sóng vùi dập hết anh hùng – Bài Lâm giang tiên của Dương Thận đời Minh, bản dịch của Phan Kế Bính)
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây