Lục Tích Nhan lại uống hai chén, thở ra một hơi:
- Tôi biết thật ra anh nói đùa, ngay cả Tôn gia cũng đều sợ anh, cho thấy chắc chắn địa vị của anh không tầm thường.
- Thật ra vừa rồi lúc ở văn phòng, tôi có hơi tức giận. Rõ ràng là anh không việc gì, nhà họ Tôn không làm gì được anh, nhưng vì sao anh lại không nói trước cho tôi biết, để tôi khỏi phải lo lắng chứ…
- Nhưng bây giờ ngẫm lại, như vậy cũng đúng thôi, tôi thì có nghĩa lý gì đâu, tôi chỉ là một cô gái bình thường, phải nhờ anh mới được giữ lại trường. Anh giúp tôi, tôi đã khó báo đáp lắm rồi, làm sao còn dám oán trách này nọ được.
Tần Xuyên tỏ vẻ hết sức vô tội:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây