- Tôi tự đi được, không cần anh đi theo. Chút vết thương cỏn con này có là gì!
Liễu Hàn Yên vừa nói vừa định mặc quần.
Tuy nhiên không dộng thì không sao, vừa cử động một chút, vết thương đã đau nhói, khiến cô nhíu mày.
Tần Xuyên giật lấy chiếc quần, ngồi xổm xuống, cầm lấy chân Liễu Hàn Yên, giúp cô mặc quần.
- Đã thành thế này rồi còn nói không cái gì? Coi như là tôi cầu xin cô có được không? Tôi cầu xin cô cho tôi đi cùng….
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây