Hắn đột nhiên phát hiện ra mình không thể nhìn thấu nhà thám hiểm trước mặt.
“Vậy cũng không to gan bằng thành chủ đại nhân được!” Tô Mộ hơi mỉm cười, ám chỉ.
“Ngươi có ý gì?” Giọng nói của Nguyệt Bạch trầm xuống, giả vờ không hiểu.
Tô Mộ nhún vai nhìn quét toàn bộ đại sảnh một vòng: “Thành chủ đại nhân, ở đây cũng không có người ngoài, không bằng chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, phi thuyền ta ngồi tới Vương đô bị tập kích là chuyện tốt mà ngươi làm đúng không?”
“Ha ha!” Nguyệt Bạch nghe vậy lạnh lùng cười một tiếng, nhưng cũng không thừa nhận.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây