Ngày thứ mười, cứ vừa tỉnh giấc Chu Văn lại hành động như mọi ngày. Hắn ngồi dậy từ trên giường gỗ, sau đó đầu hắn đụng phải tấm ván gỗ của bục phía trên đầu.
“Ui cha...” Chu Văn hít sâu một hơi, giờ hắn mới nhớ đêm qua trên đỉnh đầu có thêm hai cái bục gỗ. Đúng là tự mình gây khó dễ cho bản thân. Chu Văn chỉ có thể bất đắc dĩ lấy tay xoa nhẹ đầu, bò ra ngoài từ khe hở giữa hai cái bục gỗ.
Nhưng khi hai tay vừa chống lên giường gỗ, hắn đã cảm thấy hai bàn tay nhức muốn chết, thậm chí dường như cơ bắp trên cánh tay cũng đau.
Ngày hôm qua, trong hang động chứa bảo vật, hầu như hắn di chuyển dựa vào hai cánh tay, trong lúc đó hắn còn so đấu sức chịu đựng với Giun Đá. Vào thời điểm sinh mệnh bị uy hiếp, adrenaline bộc phát, cơ bắp cũng phát huy lực lượng vượt xa bình thường, hẳn là lúc đó đã làm tổn thương gân cơ.
“Hôm nay nhuyễn trùng mỏ neo đừng có tới nha.” Chu Văn chậm rãi đi ra ngoài, miệng lẩm bẩm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây