Cảm giác đó quá sảng khoái, quá kích thích.
Mộc Tiêm Tiêm đã nghiện cảm giác này.
Nàng ta lưu luyến không nỡ nhìn Lâm Mặc Ngữ rời đi, mãi cho đến khi Lâm Mặc Ngữ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt thì mới luyến tiếc cất bước.
“Sao thế, không nỡ à?” Già Lam Dạ Vũ bỗng nhiên sấn tới bên tai Mộc Tiêm Tiêm, vẻ mặt trêu chọc.
Mộc Tiêm Tiêm giật mình, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Đâu có, Dạ Vũ tỷ đừng nói bậy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây