Người đàn ông ngồi ở ghế lãnh đạo cao nhất nhìn chằm chằm Lăng Không: “Ba ngày này ngươi ở nhà khóc lóc hay nháo sự cũng được, sau ba ngày ta muốn nhìn thấy một Lăng Không bất tử đánh mãi không chết như trước. Bây giờ cút về nhà mà suy nghĩ cho tốt đi.”
“Vâng.”
Lăng Không cúi người xin lỗi, sau đó ngẩng đầu lên, gương mặt đầy vẻ áy náy và tự trách: “Các cô các bác muốn đánh ta một trận ta cũng không dám có ý kiến. Nhưng ta chỉ muốn có một cơ hội để chứng minh bản thân, ta muốn chứng minh rằng mình có thể tự tay lấy lại những gì đã đánh mất. Xin cho Lăng Không ta cơ hội này!”
“Thương cho roi cho vọt mà.” Một nữ nhân trung niên ngồi bên cạnh lãnh đạo khẽ mỉm cười nói, “Các cô các bác ở đây đã nhìn ngươi lớn lên, tất cả mọi người đều biết ngươi rất xuất sắc. Thỉnh thoảng thất bại một chút không phải là chuyện xấu, sẽ không ai đòi đánh ngươi. Mắng ngươi cũng chỉ để ngươi trưởng thành hơn thôi, có điều trong nội bộ người nhà tha thứ là một chuyện, thái độ công bố với bên ngoài là chuyện khác.”
“Các vị.” Người đàn ông ngồi ở ghế lãnh đạo cao nhất lại lên tiếng, hắn không nhìn Lăng Không hay bất kỳ người nào mà chỉ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ta ngửi được mùi thuốc súng. Cuộc chiến sắp bắt đầu rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây