“Người từng bên ta gần gũi như vậy mà giờ lại tiêu tán như mây khói, điều duy nhất ta có thể khẳng định là ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên ngươi…”
Trên sân khấu, Lâm Uyên nhìn về một phương hướng.
“Mẹ…”
Dao Dao đưa khăn giấy cho mẹ, Lâm Huyên lại cầm lấy lau nước mắt cho bà. Giờ khắc này Lâm Uyên rất muốn đi xuống sân khấu, đến bên mẹ để an ủi, nhưng hắn không thể làm như thế.
Nơi này là một biển người, nếu hắn tự ý làm ra hành động khác thường sẽ khiến cục diện rơi vào hỗn loạn. Hắn không muốn trở thành gánh nặng của các nhân viên công tác hậu trường.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây