Kết quả đứa nhỏ nói đó là xe rác. Bởi vì khi xe rác đến, sẽ có tiếng nhạc vang lên.
Khoảnh khắc ấy, cả nhà ta bật cười nghiêng ngả, dường như đã quên mất mình từng là một đứa bé, quên mất mình vẫn còn có mắt và tai để cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên và tuyệt vời của tạo hóa.
Thế giới này vốn chưa từng thay đổi.
Chỉ là có vô số đôi mắt đã bị che mờ bởi ánh hào quang đủ màu, không còn nhìn thấy sự luân chuyển của bốn mùa, màu sắc của bầu trời; vô số đôi tai đã bị bít kín bởi những âm thanh ồn ào hỗn tạp, không còn nghe được tiếng xào xạc của lá rơi, tiếng khúc ca lặng lẽ.
Chúng ta lớn lên rồi trở nên ngốc nghếch.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây