Ăn rất ngon lành.
Lâm Uyên ăn rất thỏa mãn. Thời điểm chuẩn bị về phòng làm việc, lão Chu ngồi đối diện hắn bỗng nhiên nói: “Nói cho ngươi biết một cái tin tốt, ta định đem bài hát của ngươi gửi sang Tề Châu!”
“Được.” – Lâm Uyên gật đầu một cái.
Lão Chu vốn tưởng rằng Lâm Uyên sẽ hưng phấn. Nhưng để cho lão thất vọng là biểu tình của Lâm Uyên cũng không có quá nhiều biến hóa, giọng nói trước sau như một đều bình tĩnh như thế.
Giờ khắc này, lão Chu sâu sắc cảm nhận được cảm thụ của Triệu Ngọc khi trước. Lão có chút không cam lòng: “Cái kia, ngươi liền không có gì muốn nói sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây